Những ngày cuối năm, không khí xuân rộn ràng len lỏi khắp nơi. Nhưng trong những xóm trọ nghèo giữa lòng TP Hồ Chí Minh, vẫn có những con người ngày đêm miệt mài mưu sinh, âm thầm gói ghém nỗi nhớ quê vào từng công việc thường nhật.
Từ An Giang, Đồng Tháp, nhiều gia đình đã gắn bó với nghề bện dây thừng như một sợi dây kết nối với cuộc sống mưu sinh nơi thành thị. Chiều cuối năm, trong xóm trọ, một mâm cơm tất niên giản dị đã được bày ra. Không có bánh tét, không có dưa hành, nhưng thay vào đó là sự sẻ chia và tình cảm cộng đồng.
Xóm trọ nhỏ ở phường Bình Hưng Hoà, Quận Bình Tân, những người làm nghề bện dây thừng cảm nhận không khí Tết chỉ ở ngoài kia, còn trong khu trọ, vắng lặng là nỗi nhớ nhà cứ len lỏi vào từng ngóc ngách. Mỗi cuộc gọi về quê là một lần ông Mót phải kìm nén cảm xúc. Nơi vợ chồng ông sống không có mùi hương của bánh tét, chỉ có mùi nhớ nhà.
Giống như vợ chồng ông Mót, nhiều gia đình làm nghề bện dây từ An Giang, Đồng Tháp đã cùng nhau lên Sài Gòn, nhận gia công cho các xưởng lớn. Xóm trọ này, nơi 9 hộ dân cùng góp tiền thuê đất, trở thành nơi để họ gắn bó với nghề và nhau. Nhiều cái Tết, họ không thể về quê.
Nghề của họ đơn giản: kéo căng những sợi dây nhỏ và bện chúng lại với nhau. Áp lực cơm áo cũng đã kéo họ rời quê hương, nhưng cũng từ đó, tình cảm cộng đồng ở xóm trọ này ngày càng bền chặt. Mặc dù không thể về nhà, nhưng họ vẫn tìm thấy sự ấm áp trong mỗi bữa cơm tất niên chung. Mâm cơm không đủ đầy, nhưng chứa chan ánh mắt cảm thông và tình thân.
Những sợi dây bé xíu vẫn được bện vào nhau trong những ngày Tết, giống như cách mà người dân trong xóm trọ này tìm thấy và gắn bó với nhau giữa thành phố xa lạ, tìm thấy lý do để mỉm cười. Họ không mong gì nhiều, chỉ mong có một nơi để bám víu, một ai đó để sẻ chia. Dù không gọi đó là hạnh phúc, nhưng chính những khoảnh khắc ấm áp của tình người đã giúp họ bước tiếp, và họ gọi đó là Tết.
* Mời quý độc giả theo dõi các chương trình đã phát sóng của Đài Truyền hình Việt Nam trên TV Online và VTVGo!